Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
425 Số bài - 28%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
key (425)
309 Số bài - 20%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
Chu Miu (309)
307 Số bài - 20%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
NTSno.1 (307)
117 Số bài - 8%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
Admin (117)
116 Số bài - 8%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
tientala (116)
54 Số bài - 4%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
Jenny Doll (54)
53 Số bài - 3%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
jazzminlove (53)
53 Số bài - 3%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
mycomputer (53)
46 Số bài - 3%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
hyunjin (46)
38 Số bài - 3%
Mãi mãi một tình yêu.... Vote_lcapMãi mãi một tình yêu.... Voting_barMãi mãi một tình yêu.... Vote_rcap 
myhanhdk (38)
Các bài gửi mới nhấtNgười gửi cuối
mycomputer
mycomputer
mycomputer
mycomputer
mycomputer
mycomputer
mycomputer
mycomputer
mycomputer
mycomputer
mycomputer

Share | 
 

 Mãi mãi một tình yêu....

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
key

key


Posts : 425
Points : 1703
Thanked : 11
Sinh Nhật : 12/12/1993
Tuổi : 30
Đến từ : Mỹ Lợi
Nick chat : monkeyshandsome
Sở thích : Nghiên cứu khoa học
>

Thú 3D

sheep

•»»-»sheep«-««•

Posts : 425
Points : 1703
Thanked : 11
Sinh Nhật : 12/12/1993
Tuổi : 30
Đến từ : Mỹ Lợi
Nick chat : monkeyshandsome
Sở thích : Nghiên cứu khoa học

Mãi mãi một tình yêu.... Empty
Bài gửiTiêu đề: Mãi mãi một tình yêu....  Mãi mãi một tình yêu.... EmptyThu Aug 05, 2010 12:56 pm


  Em là gì trong trái tim anh?

- Là ng anh yêu nhất trên đời.

- Chúng ta… chia tay đi…

- Chia…tay??? Em nói gì vậy??? Em muốn chia tay???

- Đúng thế.

Ân ngoảnh mặt quay đi để lại anh đứng đó, gương mặt thất thần, anh thật sự rất sock khi nghe cô nói vậy.

Chỉ mới hôm qua đây thôi, anh còn cùng cô nắm tay nhau dạo bứơc dưới con đường nồng nàn hoa sữa,…Anh còn nhớ cô cứ đòi anh nhặt những cánh hoa li ti ấy cho mình. Anh nhìn cô cười rất hạnh phúc. Vậy mà tại sao, tại sao????

Chưa đầy 24 tiếng đồng hồ đâu. Lời yêu - lời từ biệt. Yêu – chia tay. Ranh giới thật mỏng manh…

Anh cần lắm lý do chia tay – nhưng anh đã không hỏi vì gương mặt và lời nói đầy cương quýêt của cô. Anh ngồi phịch xuống cỏ, ngửa mặt lên nhìn trời. Hôm nay là một ngày nhiều mây và u ám, có lẽ là trời sắp mưa. Những con chuồn chuồn lựơn lờ trên đám cỏ xanh non ấy, quanh chỗ anh ngồi, chúng như muốn sà xuống chia sẻ tâm trạng với anh. Tâm trạng anh giờ như bầu trời kia, u ám, lẻ loi và cô độc. Cứ vậy mà trời không mưa cũng như anh không thể khóc. Chỉ có trái tim anh nát tan, anh cảm tưởng như nó đang vỡ ra từng mảnh vụn, máu cũng ngưng không chảy nữa. Anh chợt thấy khó thở, mọi vật dường như phân làm hai, trứơc mặt mọi thứ đều là ảo giác. Anh ốm. 1 tuần liền khi cô nói lời chia tay. Anh xin nghỉ phép 1 tuần. Không đi làm, anh muốn yên tĩnh một mình, với cảnh vật, với kỉ niệm.

Anh bứơc tới quán café nhỏ, không đựơc trang trí đẹp mắt, café không ngon, nhưng không hiểu sao, cô chỉ thích uống ở đây. Anh gọi 1 tách café đen – đúng với tâm trạng anh lúc này- đen và đắng. Quán hôm nay không mở nhạc như thường lệ, và vắng khách. Xem ra mọi thứ trên thế giới này vắng cô đều buồn và tẻ nhạt như vậy. Anh buồn, cất bứơc ra khỏi quán khi mới nhấp ngụm café đầu tiên…

Anh tới rạp Mega star, mua một tấm vé xem twilight. Anh vẫn nhớ như in cái nắm tay đầu tiên của hai người, là khi xem film này. Cô đã bất ngờ cầm tay anh trong khi nhắm tịt hai mắt vì sợ hãi. Cái nắm tay ấm áp ấy giờ đây dường như anh vẫn đang cảm nhận đựơc. Anh hình dung cô đang ngồi bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, hét lên sợ hãi rồi lại đỏ mặt ngượng ngùng rụt tay lại khi bình tĩnh nhận ra hành động của mình. Lúc ấy, trông cô đáng yêu lắm, hai má cứ ửng hồng, đôi mắt ngại ngùng và khẽ mỉm cười. Anh đã ứơc mình như Edward kia, luôn che chở bảo vệ, luôn ấm nóng, quan tâm tới cô, không chút lạnh lùng… Giờ thì mọi thứ chỉ còn là tưởng tượng - chỉ một mình anh - chỉ suy nghĩ của anh. Không có cô bên cạnh, rạp chiếu bóng vắng người, có vài cặp đôi, nhưng những cô gái không xinh – không đáng yêu bằng người yêu anh - họ, bình thường lắm.

Anh đi dạo quanh bờ hồ với cuốn tập toán cao cấp. Trong tâm trạng này, anh còn làm toán đựơc ư? Đó là niềm đam mê của cả anh và cô. Hai người thường ngồi dưới gốc cây phượng già, dưới đám cỏ xanh mứơt này, thi làm toán. Thường thì anh sẽ làm nhanh hơn, đắc thắng, còn cô với cách giải lòng vòng sẽ về sau. Nhưng anh lại thấy ở đó điều gì rất hay, rất riêng, cô thường nói: “Có con đường nào thẳng tắp mà tới đích đựơc đâu, nó sẽ có nhiều ngã rẽ”. Lúc đó, anh chỉ cười, anh chẳng khi nào suy nghĩ nhiều như cô…Anh nhìn quanh, có khi nào anh sẽ thấy đựơc nụ cười của cô khi giải xong một bài toán khó trong lúc này,…….Tất nhiên không. Tất cả chỉ là mơ tưởng. Không lẽ cô là một bài toán không lời giải điều mà anh tưởng chừng đã tìm ra đáp án…

Tối, anh đạp xe quanh thành phố, anh nhớ một lần đã chở cô như vậy. Không biết lúc đó cô lôi đâu ra cái xe đạp, cứ đòi anh chở bằng đựơc mới thôi.

- Chở em hả, nặng muốn chết!

- Chết cũng phải chở ^^

Mỉm cười.

- Em lại dùng vũ khí với anh rùi, em biết mà, có bao giờ anh từ chối đựơc nụ cười ấy.

Anh chở cô, mồ hôi ra ứơt cả áo nhưng trong lòng lại lâng lâng vui sướng, cứ nhẹ tâng cái cảm giác ấy. Cô ngồi sau cứ huyên thuyên đủ chuỵên, chưa khi nào anh thấy cô nhiều chuỵên như vậy. Giờ đây, anh thèm đựơc cái cảm giác mứơt mồ hôi, thèm đựơc nghe giọng nói của cô, nghe cô nhiều chuỵên…. Đâu rồi, chỉ còn lại mình anh!

Chỉ ít khi lắm, anh mới có đựơc cảm giác bảo vệ cô. Chỉ là cảm giác thôi vì cô mạnh mẽ lắm. Cô chẳng khi nào cần anh mua đồ ăn sáng, chẳng cần anh đưa về mỗi lúc đi học về khuya, chẳng cần anh chăm sóc mỗi khi ốm, những lúc đó, cô thường nói dối anh rằng “Em đi thực tập”, để tự lo cho mình, rồi khi khỏi bệnh một chút, là đã đi học… Trên môi cô luôn mỉm cười một cách lạc quan, có lý tưởng vào cuộc sống. Cô luôn mơ ứơc có một ngày nào đó, đựơc tung cánh bay ra khỏi đất nứơc Việt Nam vốn quen thuộc mà nhỏ bé này… Vì thế mà lúc nào đôi mắt kia cũng mỏi, đôi tay kia cũng làm việc… Nhìn vào thành tích đáng nể của cô, không ai không khâm phục.

- Năm cuối rồi, anh sợ mất em.

- Sao mà sợ?

- Em sẽ đi.

- Em sẽ đi nhưng nhất định em sẽ trở về.

Em sẽ trở về sao? Em có giữ lời hứa đấy với anh không? Sao chưa gì em đã ra đi? Em muốn biến mất khỏi cuộc đời anh? Em muốn hình ảnh anh tan biến trong trái tim? Anh tự hỏi em có một lần khóc vì anh không? Có, anh biết, em nhất định khóc, lúc đó, em đã cố gắng quay đi thật nhanh mà, anh biết, anh cảm thấy sự ngập ngừng nơi bứơc chân em, anh thấy sự run run ở đôi vai nhỏ bé của em…

Yêu anh nữa không? Em đã tới mở cửa trái tim anh, bứơc vào, cười hạnh phúc, sưởi ấm nó trong n~ khi băng giá rồi lại bất ngờ tắt lửa, đóng sầm nó, bỏ ra đi…….Em không sợ nó sẽ đau sao, nó chứa đầy hình ảnh của em đấy, nó hàng ngàn lần hét tên em, gọi em quay trở về… Nó đã từng mơ đựơc hoà chung nhịp đập với trái tim em…





Anh vẫn chờ đợi em, khi nắng chiều rơi
Đừơng về vắng tênh
mây bay cuối trời buồn thương.
Theo gió về đâu ngàn phương.
Anh vẫn chờ đợi em.

Một tháng. Anh sẽ gượng cười, em à…

Hai tháng. Anh sẽ cười thật tươi, anh sẽ vẫn hy vọng…

Ba tháng. Ring…Ring…Ring…

- Alô, Lâm đấy à. Sụt sùi. Ân mất rồi con à. 1 tháng trứơc…

Anh đổ nhào tới nhà cô. Trên bàn thờ là hình cô cười rạng rỡ trong chiếc ao sơmi giản dị. Một lần nữa, trái tim anh tan nát làm trăm mảnh. Lúc này, mọi giồn nén chất chứa trong lòng như vỡ oà. Nứơc mắt anh cứ rơi hoài, nhìn cô, anh không thể cất lên tiếng nói,…….

- Nó không cho cô nói với con. Con bé bị bệnh lâu rồi. Ung thư, nhưng nó nhất quyết không chịu hoá trị đợt nào…Chiếc hộp này, nó muốn cô đưa cho con. Người mẹ gầy rạc đi vì đau buồn đẩy chiếc hộp gỗ hình vuông nhỏ, cái mà anh từng tặng nó cùng chiếc lựơc gỗ trong sinh nhật lần thứ 22 của cô cho anh.

- Con có thể mở nó ở đây, hoặc đem về. Sự lựa chọn của con.

Chào bà, anh lững thững bứơc ra cửa, như người mất hồn…

Bên trong chiếc hộp là bức thư của cô. Những dòng chữ nắn nót và đôi chỗ bị nhoè. Có lẽ, cô đã khóc nhiều.

“ Xin lỗi anh. Ngàn lần em muốn xin lỗi anh.

Từ lâu em đã biết. Em không thuộc về anh.

Em và anh…

Có lẽ, em là người quá ích kỉ. Em biết cái căn bệnh quái ác mình mang trong người. Nhưng em đã lỡ yêu anh mất rồi, yêu từ cái nhìn đầu tiên ở thư viện, yêu vẻ thư sinh bề ngoài nhưng rất cứng rắn bảo vệ em, yêu đôi mắt đầy quan tâm và chia sẻ, yêu đôi bàn tay luôn nắm chặt tay em, yêu những hành động đầy con nít khi anh làm toán, yêu cách giúp đỡ thầm lặng của anh, yêu mọi thứ anh cho em…

Em đã không thể từ bỏ anh ngay từ lúc đâù ấy, em đã cố giành lấy anh, cố kéo anh về phía mình dù biết chẳng đựơc lâu…

Em đã từng dũng cảm hứa sẽ cố gắng chữa trị, đã từng tin sẽ có điều kì diệu xảy ra, dù cho đó là 0,01% may mắn. Nhưng hình như em quá yếu đuối hay quá thiếu kiên nhẫn để đạt được điều đó…

Em sợ đau đớn, sợ ánh mắt lo lắng của mọi người cho mình, sợ đôi mắt ai đó sẽ hoe đỏ,… Tất cả em đều không muốn. Em chưa làm đựơc điều gì cho gia đình, cho anh và cho cuộc sống này. Em ăn bám mọi người, sống cuộc sống của mọi người, đã nhận từ mọi ng rất nhiều mà chưa cho đi bất cứ thứ gì. Có lẽ, em là người ích kỉ như thế…

Cái chết bắt đầu đến gần – em sợ cảm giác ấy. Em lo cho mẹ, bà hẳn sẽ đau đớn lắm, sẽ khóc ngất đi mất thôi. Tối nào em cũng đòi ngủ với mẹ, để nói 1 câu: “Mẹ ôm con đi. Sau này mẹ ở với chị cả nhé… mẹ sẽ vẫn đi tập yoga với chị nhé… mẹ sẽ ăn cơm nhiều vào đấy, giữ gìn sức khoẻ nữa….và dành thời gian đi chơi nhiều nơi…đừng cứ ở nhà mãi….” Tối nào, hai mẹ con cũng khóc ứơt đẫm cả gối, em thương mẹ lắm…

Vì một cái chết đựơc báo trứơc, hãy sống hết mình. Em đã làm hết những cuốn sách Toán hay, những bài mà trứơc đó em đã lười suy nghĩ, thử một lần hát ầm ĩ cả khu phố, làm vài chiếc bánh kem, tập nấu vài món ăn thường ngày, đôi khi đến những trại mồ côi chơi với mấy đứa nhóc,….

Em yêu anh. Em chẳng thể hình dung ra đựơc cảnh tượng chia tay đó. Em tàn nhẫn quá hả anh? Em không biết anh sẽ ra sao khi biết em đã thành thế này,…. Vì không lý do, vì bất ngờ. Anh tha thứ cho em nhé, anh cứ cố gắng làm mọi việc như chưa từng gặp em đi, chưa từng lo lắng cho em, Em biết là sẽ khó, sẽ đau, sẽ khổ. Nhưng em đâu cãi đựơc số phận, em chẳng thể thay đổi nó vì tính hèn nhát của mình, ….. tha thứ cho em….

Em còn định hôn anh một lần, nhưng cuối cùng em lại chẳng dám. Em chỉ đi chơi với anh ngày cuối cùng đó thôi. Chắc hẳn, anh sẽ giận em lắm, sẽ có muôn vàn câu hỏi về hành động kì lạ của em… Nhưng biết sao khi con tim em cứ bướng bỉnh như thế…

Anh sẽ chẳng quên đựơc em đâu, phải không? Vì em đã hoá thành thiên thần, em sẽ luôn đi cạnh anh dõi theo mọi bước đi của anh, em sẽ nhắc anh mỗi khi anh quên em đấy. Em sẽ tìm cho anh một cô gái tốt, người luôn đi cạnh anh mỗi khi anh cần, người luôn làm anh mỉm cười… Nhất định, nhất định em sẽ dẫn đường cho anh và cô ấy…

Vì thiên thần nhỏ bé này chỉ làm đựơc cho anh điều bé nhỏ như vậy… Anh cũng sẽ trả công cho em chứ, cứ ngày này mỗi năm, anh tặng em một hộp Chocolate nhé… Em nhớ vị ngọt ngào của nó lắm….Thiên thần thích ăn kẹo lắm….

Thiên thần sẽ mãi bên anh, sẽ mãi yêu anh, thiên thần sẽ trở về….”

Em nghĩ sẽ còn có ai thay thế đựơc em trong anh sao? Sao em có thể nghĩ ngốc nghếch như vậy? Vắng em, mọi thứ với anh chẳng còn ý nghĩa. Anh sẽ chẳng còn cười hạnh phúc đựơc với cô gái nào nữa. Em đã mang chìa khoá trái tim anh đi rồi. Đồ ngốc ạ. Giá mà, anh đã có thể chia sẻ đựơc cảm giác đau đớn ấy cùng với em. Hay đi bên cạnh em, lau nứơc mắt nơi khoé mi, đi bên cạnh em, cùng em chiến thắng bệnh tật, cùng em chờ đợi đìêu kì diệu từ cuộc sống…. Sao em nhẫn tâm không cho anh điều ấy… Hoặc chỉ là bứơc đi cùng em lần cuối…. Em à, em đã làm đựơc nhiều điều cho cuộc sống này, hay chí ít là thay đổi một thằng như anh…

Anh sẽ sống tiếp cuộc sống của em, đối với anh, em sẽ không bao giờ chết đâu mà. Thiên thần của anh, anh sẽ làm giúp em những điều em còn dang dở. Anh sẽ mang kẹo cho em, không chỉ là vào ngày này….Nhưng em cũng phải hứa là luôn ở cạnh anh đấy. Mỗi lần anh vấp ngã, em hãy nâng anh dậy nhé, mỗi lần anh yếu đuối, nản chí trứơc cuộc sống, em hãy tiếp thêm sức mạnh cho anh….Để anh hoàn tất mọi lý tưởng của em….Rồi anh cũng sẽ nằm xuống………... bên cạnh em – thiên thần của anh! Hôn em.







Chữ kí của key

Về Đầu Trang Go down
 

Mãi mãi một tình yêu....

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Tình yêu, tình yêu và tình yêu...bạn xem đi, bạn sẽ khóc đó!
» Bài thơ tình đầu tiên...
» Phá máy tính thì vào đây
» Lý do cho một tình yêu
» Chuyện tình Cây và Lá
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Chuyên mục :: Chuyện Tình Yêu-
 


Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất